Sinh thiếu tháng, ít kí vào lúc chiến tranh, uống nước cơm thay sữa, tôi có thể hình còi cọc yếu đuối.
Cha mẹ nghèo, không thân thế, dù rất thương tôi nhưng không thể giúp được nhiều. Nếu đời người là một cuộc đua dài thì tôi là con rùa tàn phế và cô thế, bị người ta tàn ác ném xuống vực sâu.
Bạn đọc quí mến. Trời đất bao giờ cũng công bằng khi lấy đi của ai đó điều gì, luôn bù đắp lại những cái khác.
Trong đáy vực sâu, con rùa khốn khổ tội nghiệp đó thấy bầy thỏ tung tăng chạy nhảy nên rất tủi thân, có lúc không muốn sống.
Nhưng, nếu thỏ có sở trường của thỏ thì rùa cũng có thế mạnh của rùa: cẩn thận quan sát, thầm lặng vạch ra mục tiêu và dồn hết sức lực kiên trì theo đuổi nó, nhất định không bỏ cuộc dù cơ hội rất nhỏ và mong manh.
Rùa biết mình chậm chạp nên ngày đêm cố gắng, biết mình cô thế nên tự trông cậy vào chính mình.
Biết bao lần, trên con đường khúc khuỷu gập ghềnh (hình 1) rùa bị lạc đường, vấp ngã hay té chỏng chơ 4 chân lên trời. Kỳ lạ thay trong lúc tuyệt vọng, có bàn tay vô hình nâng đỡ hay chỉ lối cho rùa tiếp tục bò…
Paris 1999, rùa hai lúa họp mặt với các du học sinh sau đại học, phần lớn là người có chức vị ở Việt Nam, hay con cái của gia đình giàu có thế lực. Họ rất nhanh nhẹn, nắm vững thời thế và rất tự tin.
Hai lúa đề xướng: xin visa qua Mỹ tìm cơ hội. Tất cả đều nói: Khó lắm! Khó lắm! Độc thân, không tài sản thế chấp, đại sứ quán Mỹ không cấp visa đâu, đừng có tốn tiền mất công. Hơn nữa qua Mỹ làm gì mà sống? Bằng cấp mọi thứ phải làm lại từ đầu…Khó lắm, khó lắm. Không làm được đâu.
Rùa hai lúa bất chấp, vào đại sứ quán Mỹ xin visa, dù cơ hội 1% cũng phải thử. Không ngờ họ cho đi.
Hai lúa giấu không cho ai biết kế hoạch đi Mỹ lập nghiệp mà âm thầm thực hiện. Vấn đề nữa: tiền đâu mà mua vé máy bay, sống mấy tháng đầu?
Hai lúa xin đi rửa chén ban đêm, gặp người chủ Tàu gốc Hồng Công rất tốt bụng, vừa cho ăn tối vừa cho đem thức ăn khách bỏ thừa đem về ngày mai ăn để tiết kiệm. Từ đó hai lúa có biệt danh: Long rửa chén.
Khi hội họp ăn uống xong họ bảo: Hãy để cho thằng Long rửa vì nó “chuyên rửa chén mà”. Mình vì mọi người mọi người coi mình như mọi. Thôi họ là thỏ mình là rùa chấp nhận đi.
Với sự phù hộ của Thượng Đế, hai lúa được vào quốc tịch Mỹ. Chiều nay, trên đèo cao, tóc đã bạc đầu, ngoảnh mặt về sau nhìn lại: à ha! Nếu cần cù kiên nhẫn lê lết từng bước, con rùa tàn tật có thể đi được đoạn đường khá xa mà những con thỏ đã bỏ cuộc từ lâu.
Nguồn: Hai Lúa Long Tran