Không đôi cánh con sinh ra bé bỏng
Mẹ xót thương nên hết sức nâng niu
Bỗng một hôm trời gió lạnh đìu hiu
Ác mộng đêm, mẹ chừng không thở nổi
Như cành lan oằn trong cơn bão nổi
Chực dập bầm tan tác rụng mà thôi
Chính nhờ con thiên thần của mẹ ơi
Mẹ khát sống, vì con xin được sống
Đêm tối đen vụt sáng lên lồng lộng
Dáng hình con xinh xắn nét thiên thần
Mẹ bay lên trong ánh sáng trong ngần
Và tỉnh lại trong thâm tình mẫu tử
Ôi đường đời biết bao lần bão dữ
Mẹ yêu con cố gắng vượt lên trên
Đẩy khó khăn phiền lụy lùi vào quên
Nhường lối rẽ mẹ con mình tiến bước
Bao đêm thâu mẹ quyết khâu mài miệt
Chắp cho con đôi cánh giữa cuộc đời
Kìa các con rạng rỡ phía chân trời
Bay lên nhé hỡi con Thiên Thần Nhỏ
Bạn đọc gửi: Lan – Khoa